NHỚ ĐẦM DƠI
Đoái trông mơ tưởng lần gặp gỡ
Mấy chục năm tàn thoáng gió bay
Quê cũ chiều hè tan nắng chợ
Đò về Cái Rắn biết còn ai
Hương Tràm thắm đượm môi ớm đỏ
Sắc Đước bám màu vạt áo xưa
Bùn ướt đeo chân mùa nước lũ
Nghiêng chèo vén tóc dáng đong đưa
Trăng chiếu đường vào kinh Ông Tự
Sáng người thổi lửa tối hôm nao
Tay thon hâm ấm lòng tôi lạnh
Giấu trộm nụ cười mắt long lanh
Hỡi người con gái xứ Đầm Dơi
Mấy dặm đường dài biển cách đôi
Bao giờ tôi trở về Hưng Mỹ
Nhà Phấn, Rau Dừa ngắm bóng cô